27 mình đã hiểu mình chưa nhỉ?
tuổi 27 mở đầu với mình bằng những cú rơi tự do,... Tình yêu, công việc, sức khỏe, nơi sống, suy nghĩ cá nhân.. tất cả đều thay đổi với mình. Có lẽ tháng 3 năm 2025 là thời điểm mình chạm đáy nhất, cũng là lúc mình bật dậy nhiều nhất. Hôm nay mình bắt đầu với công việc trước nha, "có làm thì mới có ăn" mà đúng không?
tính đến hôm nay, mình đã nghỉ việc ngót nghét 2 tháng. 2 tháng bắt đầu bằng một cái suy nghĩ chạy vụt qua đầu: “mình không thể tiếp tục làm công việc này được nữa”.
viễn cảnh trong đầu mình lúc đó đơn giản là: nghỉ ngơi chút đã, rồi mình sẽ đi tìm một công việc tốt hơn. mình không biết rằng quyết định nghỉ việc này lại là bước đầu tiên dẫn tới cuộc khủng hoảng căn tính (identity crisis) đầu đời của mình.
muốn nghỉ việc, thực ra là dấu hiệu cho mình thấy rằng có gì đó không ổn trong cuộc sống nói chung và sự nghiệp nói riêng. nhưng mình né tránh sự bất ổn đó bằng việc nghỉ ngơi, cày phim, trồng cây và du lịch mê mải. và tất nhiên, mọi cuộc trốn chạy đều có chung kết cục là chẳng giải quyết được gì cả. mình rốt cục phải đối diện với câu hỏi:
- tại sao mình lại nghỉ việc? cái “không ổn” đó thực sự là gì?
- công việc tiếp theo mà mình hướng đến là gì? nó có bù đắp cho sự bất ổn kia hay không?
- vậy thì mình là ai? mình làm việc vì mục đích gì? kế hoạch cuộc đời mình là gì?
không có câu trả lời cụ thể cho những điều ở trên, vì khi nhìn lại mình chỉ thấy bản thân vô cùng yếu kém để thực sự trở thành một-ai-đó.
4 năm học trường cũng thuộc dạng “top” trong khối ngành Kinh tế nhưng ra trường mình làm được 1 năm theo ngành, 5 năm sau đấy, mình chuyển sang làm trái ngành. làm trái ngành với cái suy nghĩ đó là việc mình thích nhưng bàng hoàng nhận ra mình không có thích nó đến vậy. viết lách, thể hiện cái tôi, nêu quan điểm, được like share, để đến một ngày nhận ra mình chỉ là một hạt cát nhỏ bé vô danh trong thế giới của người viết. những thứ mình viết phiến diện và non xanh - bên trong mình rỗng tuếch thì làm sao viết được thứ gì đặc sắc.
Identity crisis là một cuộc khủng hoảng ai cũng phải trải qua, không sớm thì muộn. mình biết ơn vì nó đã đến như một cơ hội để soi chiếu sâu vào bên trong chính mình. và mình biết ơn hơn cả vì khi nó đến, rất nhiều người đã ở cạnh ghi nhận, tin tưởng và thậm chí là “đập” vào mặt mình những bài học xương máu.
mình trước cơn khủng hoảng không biết gì, nhưng trong cơn khủng hoảng mình buộc-phải-biết:
- mình rỗng tuếch - vậy thì lấp đầy nó thôi. “An empty room is an opportunity” (Inside Out). đi học, đi ra khỏi vùng an toàn và đón nhận bất cứ thứ gì đáng được học.
- nhưng căn phòng không thể đầy ụ ngay được. mình cần break down từng thứ một, làm chậm và cẩn thận để không bị chìm trong đổ nát.
- bắt đầu một thứ mới không hề dễ, mình cần chuẩn bị tâm lí để đón nhận những khó khăn, bao gồm cả việc thu nhập trở về vạch xuất phát.
- không ai đi đường thẳng đến đích cả, mình sẽ phải đi lòng vòng, đôi lúc tụt lại phía sau, nhưng miễn là mình vẫn đi tiếp.
- và quan trọng nhất: chấp nhận rằng mình cần sự giúp đỡ. mình không cần giả vờ ổn, giả vờ cool với ai cả. sự giúp đỡ về mặt tinh thần lẫn vật chất từ những người thân yêu sẽ là sự động viên quý giá giúp mình dám đối mặt với khủng hoảng hơn.
hồi mới nghỉ việc, mình vẫn cười phớ lớ với gia đình để thể hiện “con ổn, bố mẹ không phải lo”. nếu bố mẹ thể hiện sự lo lắng quá mức, mình còn phát cáu vì cảm thấy bức tường “ổn” mình dựng lên bị nghi ngờ. nhưng bây giờ thì tự mình đập nó ra, chia sẻ thành thật với mẹ rằng con đang gặp khó khăn trong công việc, có thể kéo dài đến vài tháng nữa, nhưng con sẽ ổn thôi nên mẹ đừng lo quá nhé - kiểu vậy. để mẹ hiểu rằng con mình đang phải đối mặt với một thử thách phải-có trong đời, và không lí gì mình lại đặt thêm áp lực cho nó cả. sự yên tâm của mẹ củng cố thêm cho sự an tâm của mình.
2 tháng. may mắn mình tìm được công việc tưởng chừng như đã bỏ cuộc. vẫn chưa chắc con đường tiếp theo có đúng hay không. vẫn nghi ngờ bản thân và chẳng có thành tựu nào để khoe với mọi người cả. nhưng mình vẫn viết ra để tự nhắc mình không bỏ cuộc, để khi nào rơi xuống đáy thì một lần nữa mò mẫm đi lên.
và mình cũng viết để gửi một cái ôm từ xa đến những người bạn của mình rằng tuổi 27 không biết gì cũng không sao cả. chúng mình đều từ không biết rồi mới tò mò để biết. chúng mình đều sẽ ngã uỵch rồi mới học cách đứng lên. chúng mình đang ở độ tuổi đẹp nhất không phải vì thành công hay giàu có mà vì chúng mình đang lớn lên và tốt hơn mỗi ngày.
và không chỉ tuổi 27, tuổi nào cũng xứng đáng nhận được những cái ôm hết.
nha!
Comments
Leave a comment